Nhìn vào một tác phẩm sơn mài Việt, ta có thể thấy đó như hội tụ của triết lý phương Đông. Ngũ hành phương Đông có Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ. Sơn mài viện Thổ, tức là cây sơn và cần những loại đất phù sa tinh khiết ở sông Hồng để làm đều vóc, lại vẽ trên nền gỗ, tức là Mộc. Sơn mài đòi hỏi sự mài liên tục dưới nền nước, lại chỉ có thể khô khi trời rất ẩm, đấy là Thuỷ. Và để bù đắp cho sự thiếu thốn về màu sơn tự nhiên từ cây sơn mài, các thế hệ nghệ nhân đã nghĩ ra những giải pháp từ tự nhiên: đó là thếp vàng, thếp bạc (Kim) và ốp vỏ trứng nướng vào (Hoả). Chính sự hài hoà cùng thiên nhiên đó đã đem đến một vẻ đẹp thâm trầm sâu sắc, đòi hỏi cái nhìn tinh tế của người xem.
Ở giữa tự nhiên là con người. Những nghệ nhân tài hoa, sáng tạo đã đưa những yếu tố con người nhất để xoay chuyển thiên nhiên theo ý mình. Trà đã nguội. Bác Mến thong thả đứng dậy, dẫn chúng tôi đi thăm buồng ủ, một sản phẩm độc đáo của sơn ta. Giữa căn phòng nhỏ, tối trên nền nhà ướt, mùi sơn và mùi đất ẩm nồng dịu xộc vào mũi.